Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

TRUNG ĐOÀN - MỘT THỜI CHIẾN TRẬN: LỜI THƯA TRƯỚC

                            Cùng các đồng chí và bạn đọc,
…“Qua tháng năm càng đậm in kí ức
Giữa ngày vui ai mất ai còn
Trang sử vàng thắm mãi tên anh
Mẹ Việt Nam không bao giờ quên lãng.”
Đó là bốn câu kết trong bài thơ “ Nhớ về đồng đội” tôi viết năm Đinh Hợi (2007). Đến nay đất nước hòa bình, thống nhất đã gần 40 năm, công cuộc đổi mới đạt được nhiều thành tựu, cuộc sống nhân dân cả nước ngày được cải thiện. Vết tích chiến tranh dần sẽ xóa mờ theo thời gian, các thế hệ trẻ sau này khó nhận biết. Chiến tranh sẽ qua đi, nhưng với bao nhiêu người đã đi cùng dân tộc qua những tháng năm đầy hào hùng gian nan, hy sinh khốc liệt, để lại vết thương lòng cho những người mẹ, người vợ ngày càng hằn sâu, là những chỗ trống không thể lấp đầy, những vết thương không bao giờ kín miệng. Nỗi thương nhớ quặn đau, trông chờ khắc khoải của những người mẹ, người vợ, con em các anh hùng liệt sỹ theo thời gian ngày càng thêm nhức nhối. Chiến tranh đã cướp đi của họ những người thương yêu nhất, cướp đi của họ tuổi thanh xuân đẹp nhất của một đời người, cướp đi những phần trên cơ thể họ, đẻ lại trên người họ và hàng trăm vạn đứa con bị dị dạng dị tật vì di chứng khủng khiếp của chất độc da cam, với những hậu quả không phải mình họ chịu đựng mà còn ảnh hưởng tới nhiều thế hệ con cháu mai sau. Cuộc sống càng khốn khó trong mỗi gia đình anh em cựu chiến binh không có gì bù đắp được…
Chúng tôi, những cán bộ, chiến sĩ trên chiến trường Trị- Thiên vô cùng ác liệt, gian khổ, sống và chiến đấu trong mưa bom, bão đạn, mưa chất độc hóa học, thiếu muối đói cơm, ăn rau rừng đánh giặc, và cùng nhau viết nên những trang sử oai hùng trong lịch sử dân tộc. Chúng tôi tự hào là những thanh niên ra đi theo tiếng gọi của Đảng, không tiếc tuổi thanh xuân, quyết giành độc lập tự do, thống nhất đất nước. Nỗi thương nhớ về đồng đội, thôi thúc tôi viết những dòng hồi ký này, vì cuộc chiến lùi dần, càng có thời gian hồi tưởng, hiện ra trong ký ức biết bao kỷ niệm xương máu đã qua. Từ khi rời quân ngũ, tôi có thêm khoảng lặng để suy tư hồi tưởng lại một thời máu lửa đã xông pha cùng đồng đội, tôi nghĩ rằng hàng trăm bộ quân sử cũng không thể ghi lại một cách  trung thực đầy đủ cuộc sống chiến đấu và hy sinh anh dũng của đồng đội chúng tôi, không thể lột tả được tình cảm keo sơn như ruột thịt mà anh em trong đơn vị chúng tôi giành cho nhau. Có người nói viết hồi ký là để nói về mình, cho mình, có phần tô điểm thêm. Riêng tôi nghĩ khác. Xuất phát từ sự tri ân, tưởng nhớ đồng đội mà viết, tôi viết những viêc tôi làm, tôi biết, tôi nhớ về đồng đội..
Tôi muốn ghi lại, ôn lại truyền thống Trung đoàn, Sư đoàn đơn vị tôi từng chiến đấu, trưởng thành, lột tả cuộc sống, chiến đấu ác liệt, hy sinh anh dũng của các đồng chí, bạn bè. Nhắc lại tên tuổi, đồng đội là được thắp nén hương lòng, nhớ họ trong đời. Tôi ghi nhớ những bạn bè, đồng chí đã cùng tôi chịu đựng gian khổ hy sinh, đoàn kết thành một khối, đấu trí, đấu lực với kẻ thù tàn bạo; tiêu diệt và đánh bại các sắc lính hung hãn nhất của Mỹ - Ngụy như quân dù, thủy quân lục chiến, bộ binh chủ lực, biệt động quân, biệt động biên phòng, biệt kích, thám báo, bảo an, dân vệ, các đảng phải phản động và ngoan cố ác ôn nhất.
Những chiến trường, những địa danh mà Trung đoàn, Sư doàn bước chân đến, chúng ta đều nhanh chóng thích nghi, nhập cuộc, đoàn kết khiếm tốn học tập bạn, vượt lên thử thách, chiến thắng vẻ vang, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Chúng tôi tự hào là đến đâu cũng được nhân dân, cấp trên yêu mến, tin tưởng; trong chiều dài lịch sử chiến đấu, Trung đoàn đã có nhiều ưu điểm, vấp váp khuyết điểm ít, đặc biệt chưa bao giờ nếm mùi thất bại, chúng ta có quyền tự hào là một tập thể anh hùng. Tôi muốn lột tả những gian khổ, hy sinh trong cuộc sống thiếu đói, trong các mùa, thời tiết khắc nghiệt qua các giai đoạn cách mạng; cán bộ, chiến sỹ Trung đoàn, Sư đoàn đã đồng cam cộng khổ, khắc phục mọi khó khăn để chiến đấu và chiến thắng trên các chiến trường. Tôi muốn ghi tên rất nhiều các đồng chí đã hy sinh anh dũng, muốn ghi hết tên những anh em đã lập chiến công. Về đời thường thành đạt, các anh thương nhớ nhau lập nên những ban liên lạc truyền thống, hàng năm gặp mặt thăm hỏi, nâng niu tình cảm đồng đội. Tôi cảm kích với những tấm lòng nghĩa tình đó và luôn luôn muốn tham gia, gặp mặt đồng chí, đồng đội.
Là một cán bộ được sống trong một đơn vị giàu truyền thống, với các lớp đàn anh thông minh, dũng cảm, mẫu mực, với rất nhiều đồng đội trung thành xả thân vì nước, tôi đã dần dần phát triển, trưởng thành. Từ một cán bộ trung đội, đại đội ngày đầu thành lập (13/5/1965), khi rời khỏi trung đoàn (tháng 9/1977), tôi là trung đoàn trưởng, vinh dự được hai lần tham gia giải phóng thành phố Huế (1968, 1975), tham gia tất cả các chiến dịch lớn và hai Chiến dịch lịch sử Đắc Pét, Thượng Đức.
Trong hồi ký này, tôi vẫn chưa lột tả hết những chiến công, những hy sinh gian khổ của đồng đội ở chiến trường. Không thể kể xiết những gì đã diễn ra với cán bộ, chiến sĩ, có khi ngoài sức tưởng tượng, chịu đựng của con người. Ngày nay, khi nhìn lại những gì đã vượt qua, đã chiến thắng, càng tự hào về ý chí sắt đá, dũng cảm vô biên và chiến công oanh liệt của chúng ta- Bộ đội Cụ Hồ, đã trở thành huyền thoại. Có thể sau này những người sống trong môi trường hiện tại, không hiểu được, không thể tưởng tượng và hình dung được những gì cha anh đã vượt qua. Mong rằng thời gian sẽ đem lại cho họ niềm tin và tự hào.
Cũng mong rằng khi cuốn hồi ký này đến tay các bạn, sẽ được các bạn đón nhận như món quà giúp các bạn nhớ lại một thời, hiểu thêm đồng đội và mình. Các bạn sẽ dừng lại, suy ngẫm trước vong linh các đồng chí có tên và chưa có tên trong cuốn sách, hãy nhớ về họ, tạo điều kiện thăm hỏi, an ủi gia đình thân nhân các liệt sĩ và bạn bè cùng đơn vị.
Đó là nguyện vọng tha thiết để tôi cố gắng đem hết tâm trí, tình thương và nỗi nhớ cùng cảm xúc để viết nên những dòng hồi ký tâm huyết chân thực này.


Đại tá – Lương y Hồ Hữu Lạn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét